Nguyễn Ngọc Mỹ: "Parasite ám ảnh tôi..."

Parasite ám ảnh tôi, bởi nhiều ngày trôi qua sau khi phim kết thúc, tôi càng nhận ra những gì diễn ra xung quanh mình gắn liền với những câu chuyện trong bộ phim.
Nguyễn Ngọc Mỹ: "Parasite ám ảnh tôi..."

Một xã hội được phản ánh trong phim là những gì tôi và bạn đang sống, nó không giống như phim giả tưởng Snowpiercer của Đạo diễn Bong trước đó.

Xã hội quanh tôi tồn tại những con người tài giỏi, nhưng vì lý do nào đó cảm thấy mình không may mắn, và từ đó họ mưu sinh bằng một phần thực lực và một chút giả tạo.

Xã hội quanh tôi tồn tại những gia đình, những con người mà luôn có nhiều tính cách, cách họ đối xử với người cùng đẳng cấp, người dưới đẳng cấp, và người "phía trên" hoàn toàn khác nhau.

Xã hội quanh tôi tồn tại những câu chuyện éo le đến buồn cười, và cười xong người ta muốn khóc. Khóc cho những con người ngây thơ, sống một cuộc sống hạnh phúc và tròn vẹn, toàn quyền quyết định hôm nay ai được hưởng lương và ngày mai ai phải đi làm. Cười cùng những con người bần hàn, nuốt nước mắt những ngày cơ cực để đi phục vụ người khác cho qua từng bữa ăn.

Câu chuyện giai cấp luôn là chủ đề nóng bỏng mà tất cả các bộ phim đều mong muốn phản ánh được. Sự phân chia trong xã hội là thực tế mà ai ai cũng có thể cảm nhận và nhìn thấy mình trong đó. Phim Hàn Quốc luôn thể hiện những vấn đề này một cách tinh tế, và đa chiều, tạo nhiều hy vọng, nhưng cuối cùng lại kéo chúng ta về thực tế.

Thực tế của Parasite là gì?

Nguyễn Ngọc Mỹ: "Parasite ám ảnh tôi..." ảnh 3

Bất luận chúng ta đến từ đâu, sống như thế nào, con người sinh ra để sống cùng cộng hưởng, và cần có nhau. Và sự phân chia tạo cho con người ta nhiều cảm xúc, từ sự trân trọng, cảm tạ như gia đình Mun Kwang đến sự thỏa mãn khi từng bước lấn lướt được gia chủ của nhà họ Lee. Phải chăng, dù bạn ở đâu, bạn cũng đã từng nhìn thấy mình trong đó, trong sự dè bỉu và cả trong những khoảnh khắc ta vô tình hay cố ý dè bỉu người khác.

Ở tầng lớp nào, họ cũng có những câu chuyện cần che giấu, những bí mật họ mang theo. Và đâu đó, khác với những câu chuyện Oscar khác mà con người ta sống hết tình hết nghĩa với nhau (1917), đại đa số những người trong viện hàn lâm lại nhận thấy mình trong sự giả tạo, những tình cảm mang tính chất trao đổi của Parasite.

Nếu không có gia đình nhà Park, liệu nhà họ Lee có hạnh phúc hơn?

Ông Park có tội gì không?

Ai là người có tội?

Bài học chúng ta rút ra từ bộ phim là gì?

Không chỉ là câu chuyện giai cấp, không phải là sự bất công, hay mất bao lâu xã hội mới trở nên "công bằng". Bài học mà tôi nhận ra được nằm trong những khoảng lặng, những câu chuyện họ không dám kể cho nhau: nguồn gốc của mùi hôi trên áo, chuyện bà giúp việc nuôi chồng, hay ngay cả việc nhận người thân mặc dù thực tế cho thấy khả năng phù hợp với công việc.

Chúng ta không muốn nói cho nhau một cơn mưa lớn đã tàn phá cuộc sống của những người khu bên dưới như thế nào, những bước khó khăn đẩy ta vào bước đường cùng ra sao... để mọi thứ diễn ra trong im lặng, và cao trào khi ông Lee cầm dao đâm vào ngực ông Park.

Cái lỗi của xã hội, đâu đó là những điểm mù. Một xã hội nhìn lên nhưng không nhìn xuống. Và chúng ta quá bận tâm với những lo ngại của chính mình để biết nghĩ cho nhau.

Một xã hội mà chúng ta cần nhau trong tiềm thức, trong hành động, nhưng không trong cảm xúc. Biết đâu đó, chúng ta cần những bộ phim như thế, để nói thẳng thắn ra cuộc sống là như thế, và vì thế, chúng ta cần sống tốt với nhau hơn?

Vì chúng ta thực sự cần nhau mà?

Có thể bạn quan tâm