Đầu xuân, tôi lại chọn Vietnam Airlines để “Đà Nẵng tiến”. Do đã check – in nên chúng tôi ung dung xếp hàng gửi hành lý, không hề biết rằng một tình huống hi hữu đang đợi chúng tôi ở phía trước.
- Các chị đi chuyến nào? Một cậu thanh niên người nhỏ bé làm nhiệm vụ sắp xếp trật tự và hỗ trợ khách hàng hỏi chúng tôi. (Lát sau chúng tôi biết tên cậu là Đăng – nhân viên văn phòng được điều động xuống quầy check – in để hỗ trợ khách hàng).
- Đà Nẵng. Chuyến 7 g 05 sáng em ạ.
Cậu thanh niên xem vé rồi kêu lên: “Chết rồi. Chuyến này bay vào lúc 6 g sáng rồi chị. Hãng đã chuyển thông tin về việc thay đổi giờ bay cho các khách hàng từ hôm qua…”.
Chúng tôi ù hết cả tai vì không nhận được tin của hãng báo về sự thay đổi này. Sau bình tĩnh lại mới hiểu ra là Vietnam Airlines gửi thông tin cho cá nhân / đơn vị book vé, chúng tôi lại book qua đại lý nên không trực tiếp nhận được tin của hãng là vì thế.
Tôi vuốt màn hình smart phone đến mỏi cả tay để gọi vào số phone của đại lý mà không ai nhấc máy. (Đến cuối ngày tôi mới nhận được thông tin: Gia đình của đại lý đã book vé cho chúng tôi có việc đột xuất nên cô ấy không thể check – nghe email/Mobile, vì thế đã không nắm được thông tin đổi giờ bay của hãng cũng như xử lý sự cố cho chúng tôi).
Đúng lúc hai chúng tôi đã bắt đầu bối rối, không biết phải xử lý sao thì các nhân viên Đặng Thị Thanh Thủy, Nguyễn Thị Hồng Minh, Trần Kim Quỳnh đã rất nhanh chóng xử lý sự cố này. Họ trấn an và giúp chúng tôi thu gọn hành lý để không làm ảnh hưởng đến các khách hàng khác; lấy thông tin của đại lý đã bán vé cho chúng tôi; lập biên bản về lý do bị lỡ chuyến… rồi bố trí cho hai chúng tôi được bay vào chuyến sau. Họ cũng giải thích cho chúng tôi rằng, việc bị lỡ chuyến bay không phải do lỗi của chúng tôi nên mọi sự sắp xếp, thay đổi không phải mất phí. Các cô động viên hai chúng tôi bằng những lời chúc đầu năm thật dễ thương.
Quả thật đây là một tình huống khiến chúng tôi hoàn toàn bất ngờ. Lâu nay tôi vẫn hay bị ám ảnh, thậm chí ác cảm về thái độ và cách xử lý “hành là chính” của nhiều cán bộ/công chức Nhà nước. Tuy nhiên, thái độ và cách xử lý thực sự tôn trọng khách hàng của nhân viên Vietnam Airlines – doanh nghiệp Nhà nước đang khốn đốn bởi đại dịch – khiến tôi phải nhìn nhận lại. Một cách xử lý đầy tình người và vô cùng chuyên nghiệp của họ đối với sự cố bất ngờ của chúng tôi - không dễ bắt gặp ở một hãng hàng không nào khác, kể cả các hãng quốc tế.
Tôi đưa chị bạn đồng hành lên phòng Thương Gia – nơi tạp chí Thương Gia đã hiện diện ở đó 11 năm nay. Cũng ngần đó thời gian tôi có một thói quen, cứ đến sân bay Nội Bài, Đà Nẵng, Tân Sơn Nhất là lại ghé qua phòng Thương Gia, để hỏi thăm nhân viên tại đây và xem tạp chí Thương Gia được bày biện ra sao, đến với bạn đọc (phần lớn là các doanh nhân) thế nào?!.
Chị bạn tôi là Việt kiều Australia – trong lòng vẫn còn ngân những cung bậc cảm xúc về món quà xuân mà các nhân viên của Vietnam Airlines đem lại, bỗng reo lên khi thấy tạp chí Thương Gia được bày biện đẹp đẽ, ngay ngắn trên kệ báo, cùng với tạp chí Heritage của hãng Hàng không quốc gia Việt Nam. Tôi cũng gần như phải kìm lại tiếng reo khi thấy nhiều người có mặt trong phòng chờ Thương gia đang đọc tạp chí Thương Gia. Không vui sao được khi đứa con tinh thần của mình được mọi người – đặc biệt là giới doanh nhân quan tâm. Với một người làm báo, đó là món quà vô cùng quý giá.
Ngành hàng không trên khắp thế giới và Việt Nam đã lay lắt suốt hơn hai năm qua nay đang bật dậy như lò xo. Ngành du lịch/ khách sạn cũng đang háo hức bước vào thời kỳ hồi phục và tăng trưởng. Đối với hai chúng tôi, mùa xuân mới - thật tươi đã đến. Chuyến xuất hành đầu năm của chúng tôi đến thành phố Đà Nẵng bỗng trở thành chuyến bay mùa xuân chở đầy những niềm vui.