Hạ cánh trên mặt trăng với chi phí chỉ bằng Hollywood làm 1 bộ phim, Ấn Độ gây chấn động thế giới

Thành công trong cuộc đua đến những vùng đất chưa được khám phá trước đây thực sự là một thành tựu ấn tượng đối với Ấn Độ. 

0:00 / 0:00
0:00
  • Nam miền Bắc
  • Nữ miền Bắc
  • Nữ miền Nam
  • Nam miền Nam
4.jpg

Không ai có thể thực hiện một bước nhảy khổng lồ mà không cần phải đi từng bước nhỏ. Tờ WSJ cho rằng, điều này dường như đúng hoàn toàn với trường hợp của Ấn Độ - quốc gia mới nhất vừa thực hiện được nhiệm vụ đặt chân lên mặt trăng.

Khi tàu vũ trụ Chandrayaan-3 hạ cánh xuống mặt trăng vào tuần trước, Ấn Độ đã gia nhập danh sách gồm Mỹ, Nga và Trung Quốc, trở thành 4 quốc gia đầu tiên đặt chân lên trên bề mặt mặt trăng. Đây cũng là quốc gia đầu tiên đạt tới cực nam chỉ vài ngày sau khi Nga gặp sự cố trong hành trình tới đây của họ. Thành công trong cuộc đua đến những vùng đất chưa được khám phá trước đây thực sự là một thành tựu ấn tượng đối với quốc gia có dân số 1,4 tỷ người này.

BÍ MẬT

Tuy nhiên, điều đáng chú ý nhất về việc Ấn Độ đặt chân đến mặt trăng chính là cách họ đã thực hiện điều này: Bằng một ngân sách hợp lý. So với Nga và đặc biệt là Mỹ, Ấn Độ chi ít hơn hàng tỷ USD hàng năm cho lĩnh vực vũ trụ. Sứ mệnh “tiết kiệm” này được ước tính chỉ tốn khoảng 70 triệu USD - một số tiền khá nhỏ bé so với các quốc gia khác. Bằng cách tiết kiệm chi phí mà vẫn đi tới nơi mà chưa có quốc gia nào đến trước đây, Ấn Độ trở thành tấm gương, một mô hình thành công đáng để bất kỳ doanh nghiệp nào trên trái đất này học hỏi theo.

3.jpg
Hình ảnh tàu vũ trụ Chandrayaan-3 chuẩn bị hạ cánh xuống bề mặt mặt trăng.

Không lâu sau khi tàu vũ trụ Vikram đến mặt trăng, các phóng viên đã hỏi Trưởng của cơ quan vũ trụ Ấn Độ về cách họ đã làm được điều này.

"Sự thật thì tôi không muốn giải thích tất cả những bí mật", S. Somanath, chủ tịch Tổ chức Nghiên cứu Vũ trụ Ấn Độ nói. "Vởi nếu tiết lộ những bí mật, các quốc gia khác sẽ học hỏi và họ sẽ trở nên rất hiệu quả về chi phí".

Lời chia sẻ của ông Somanath càng khiến thế giới thêm tò mò về những bí mật của chương trình vũ trụ của Ấn Độ cũng như đặt câu hỏi về việc các quốc gia khác có thể học được gì từ hành trình chinh phục mặt trăng của họ.

Trên thực tế, một số biện pháp tiết kiệm chi phí này không phải là điều bí mật. Ấn Độ trả lương cho các nhà khoa học về tên lửa ít hơn đáng kể so với các quốc gia khác có những khát vọng tương tự. Tàu vũ trụ không người lái Chandrayaan-3 đã phóng lên bằng một tên lửa phóng nhỏ và tải trọng nhẹ trước khi được trọng lực kéo lên và điều hướng theo một con đường dài đến mặt trăng.

Và sứ mệnh này được thiết kế để tối ưu hóa hiệu suất cũng tiết kiệm tiền bạc vì giống như chương trình Apollo, tình huống này liên quan nhiều hơn tới việc tạo dựng niềm tự hào quốc gia chứ không thúc đẩy khoa học tiến bộ. Bằng cách giảm độ phức tạp của nhiệm vụ, Ấn Độ đã tăng khả năng thành công của mình.

Tuy nhiên, đó vẫn là một cột mốc đáng kinh ngạc đối với quốc gia đông dân nhất thế giới, với GDP bình quân đầu người ở một trong những mức thấp nhất. Năm ngoái, chính phủ Mỹ tài trợ cho NASA tới 24 tỷ USD và tổng cộng đã chi tiêu 69 tỷ USD cho mảng vũ trụ, tương đương 0,28% của GDP của quốc gia, theo Space Foundation.

Trong khi đó, tổng ngân sách vũ trụ của Ấn Độ là 1,3 tỷ USD, chiếm 0,04% GDP của nước này. Và Ấn Độ đã có rất nhiều kinh nghiệm trong việc thực hiện những nhiệm vụ tiết kiệm chi phí trước đó. Thực tế, tàu vũ trụ đầu tiên của Ấn Độ vào quỹ đạo Sao Hỏa vào năm 2014 có giá thấp hơn cả bộ phim bom tấn năm 2015 "The Martian". Ấn Độ cũng hạ cánh trên mặt trăng với chi phí thấp hơn so với việc Hollywood làm phim về mặt trăng.

"Việc tiếp cận từng bước, từng bước một là cách tốt nhất để thành công trong những việc vô cùng khó khăn. Việc hạ cánh trên một hành tinh khác cũng giống như vậy", Braun nói.

Dĩ nhiên, một số ràng buộc tài chính có thể tạo ra những bất lợi cạnh tranh.

"Tôi luôn thích làm việc trên những nhiệm vụ có hạn chế về chi phí", Robert Braun, người đứng đầu phân khúc khám phá vũ trụ tại Viện Vật lý ứng dụng Johns Hopkins và người từng là người đứng đầu công nghệ của Cơ quan Hàng không và Vũ trụ Quốc gia Mỹ cho biết.

Năm ngoái, APL đã thay mặt NASA thực hiện thử nghiệm Định tuyến Thiên thạch Đôi, và Braun gọi chiến dịch trị giá 325 triệu USD này là "một trong những nhiệm vụ khoa học hành tinh chi phí thấp nhất mà Mỹ đã thực hiện". Những ràng buộc này đã buộc các nhà khoa học phải thảo luận về sự cân nhắc và cân nhắc giữa chi phí tài chính và lịch trình so với lợi ích kỹ thuật trong các cuộc họp thiết kế trước khi họ tiến hành va chạm không gian và sắp xếp lại vũ trụ. Ông nói rằng nhiệm vụ có khả năng thành công hơn do các lựa chọn mà họ đưa ra trong những cuộc trò chuyện khó khăn đó.

Một cách khác mà các nhóm trong lĩnh vực vũ trụ, thể thao và rất nhiều ngành công nghiệp khác thường sử dụng để tận dụng giá trị từ mỗi xu cuối cùng - là bằng cách rút ra bài học từ một nhiệm vụ và áp dụng chúng vào nhiệm vụ tiếp theo. Cách tiếp cận từng phần như thế này chính là cách quy trình diễn ra.

"Việc tiếp cận từng bước, từng bước một là cách tốt nhất để thành công trong những việc vô cùng khó khăn", Braun nói với tôi. "Việc hạ cánh trên một hành tinh khác cũng giống như vậy".

THÀNH CÔNG KHÔNG ĐẾN SAU 1 ĐÊM

Dĩ nhiên, những việc cực kỳ khó khăn không xảy ra ngay sau 1 đêm. Có thể chỉ mất vài ngày để các cổ phiếu meme tăng giá “lên đến mặt trăng”, nhưng Ấn Độ đã mất nhiều thập kỷ.

Bề mặt mặt trăng dường như cách xa hàng nghìn năm ánh sáng khi chương trình vũ trụ của Ấn Độ bắt đầu vào năm 1963 tại một ngôi làng chài và các nhà khoa học khi ấy làm việc từ nhà thờ địa phương. Khi Bộ Khoa học và Công nghệ của đất nước này chính thức được thành lập vào năm 1972, các kỹ sư làm việc trong những căn nhà với mái vòm sắt và nhìn thấy bầy bồ câu bay qua đầu.

1.jpg

Chuyến phóng tàu vũ trụ đầu tiên của Ấn Độ được mô tả là “một tên lửa Mỹ, máy tính Nga và tải trọng Pháp”. Tuy nhiên, việc nhập khẩu quá nhiều thiết bị đã không khả thi. Và không lâu sau đó, cách này cũng trở thành điều không thể.

Lệnh trừng phạt quốc tế sau các cuộc thử hạt nhân của Ấn Độ năm 1998 có nghĩa là ISRO phải dựa vào thị trường lao động nội địa giá rẻ cho các bộ phận quan trọng. Điều đó cuối cùng lại trở thành một ưu điểm cho một cơ quan vũ trụ ra đời tại một nhà thờ. "Chương trình về sản xuất trong nước đã trở nên sôi nổi", các nhà sử học viết. Thiết bị của Ấn Độ hiện nay đến từ chính Ấn Độ.

Theo Ram Jakhu, giáo sư luật vũ trụ tại Đại học McGill ở Canada, để hiểu được tính hào hứng của chương trình vũ trụ của Ấn Độ, có thể cần biết một từ Hindi là "jugaad". Từ này ám chỉ sự khéo léo tiết kiệm không tưởng - cách tận dụng tài nguyên để vượt qua sự khan hiếm. Đây thực chất là một cách để khắc phục vấn đề. Có một bức ảnh biểu tượng về những nhà khoa học đầu tiên của ISRO đang mang các bộ phận tên lửa trên một chiếc xe đạp.

Loại giải pháp thông minh như vậy là một ví dụ điển hình về "jugaad". Bây giờ họ đã có các phương tiện vận chuyển an toàn hơn, nhưng ý tưởng này vẫn tồn tại trong ISRO cho đến ngày nay. Thomas Zurbuchen, người từng là trưởng phòng khoa học của NASA, nói rằng ông đánh giá cao cách Ấn Độ tìm ra giải pháp cho các vấn đề thông thường một cách đơn giản nhưng không kém phần hiệu quả.

Phong cách tiết kiệm của Ấn Độ có nghĩa là họ phải đưa ra các quyết định quan trọng và khó khăn trong giai đoạn đầu của dự án. "ISRO không có sự linh hoạt để sản xuất bốn hoặc năm nguyên mẫu", Ankit Patel, người cung cấp phụ kiện, ốc vít cho cơ quan này nói. "Họ chỉ sản xuất một hoặc hai cái". Chương trình vũ trụ cũng dành nhiều nguồn nhân lực hơn cho ít dự án hơn, điều này cho phép cơ quan tiến nhanh trong những nhiệm vụ mà họ ưu tiên. "Khi tập trung", Zurbuchen nói, "họ tiến vùn vụt".

Hạ cánh trên mặt trăng đòi hỏi hàng trăm việc phải được mô phỏng hàng ngàn lần để thành công ngay lần thử đầu tiên. Không có chỗ cho sai sót, việc giảm thiểu rủi ro là cần thiết. Chương trình vũ trụ của Ấn Độ có xu hướng quyết liệt trong việc đánh giá rủi ro và chọn những việc xứng đáng để có được phần thưởng. Nếu họ phải cắt giảm, họ biết phải cắt giảm ở những góc độ nào.

Ấn Độ cũng xuất sắc trong việc học từ những thất bại của mình. Điều này là cần thiết. Họ không thể để mất đi bất kỳ một thất bại nào.

2.jpg
Ấn Độ đã phải nỗ lực trong nhiều thập kỷ để đặt chân tới mặt trăng.

Khi tên lửa Augmented Satellite Launch Vehicle rơi vào cuối những năm 1980, đó là một bi kịch quốc gia gần như thảm khốc với Ấn Độ. ISRO đã tổ chức một Ủy ban Phân tích Lỗi, nghiên cứu 37 giải thích tiềm năng nhưng không thể xác định nguồn gốc của lỗi. Lần thử nghiệm tiếp theo, tên lửa lại rơi xuống vịnh Bengal lần nữa. Lần này, các chuyên gia phân tích lỗi được bổ sung bởi một Hội đồng Đánh giá Chuyên gia, và họ đã mất một năm để cố gắng giải mã bí ẩn. Cuối cùng, họ phát hiện lỗi do hai lỗi nhỏ kéo dài trong một giây.

Việc phân tích lỗi của những tên lửa đó đã giúp ISRO phát triển tên lửa cho nhiệm vụ khám phá mặt trăng đầu tiên của Ấn Độ: Chandrayaan-1. Tên lửa này được phóng vào năm 2008, trôi qua gần một năm trong quỹ đạo trước khi mất liên lạc và đã mở đường cho Chandrayaan-2 vào năm 2019. Tàu vũ trụ này đã tiến rất gần với mặt trăng trước khi va chạm vào bề mặt mặt trăng do lỗi phần mềm cuối cùng.

Dù thất bại, nhưng đó không phải là một thất bại hoàn toàn. Sẽ không bao giờ có Chandrayaan-3 nếu không có 1 và 2. Tất cả những khó khăn trong những lần thử nghiệm trước đây đã giúp ISRO tiến thẳng lên mặt trăng.

"Bạn sẽ thấy điều này đối với tất cả các công ty và quốc gia khác nhau đang trên hành trình tiến đến mặt trăng", Jim Bridenstine, người từng là Chủ tịch NASA nói. "Qua thời gian, khi chúng ta biết thêm được nhiều điều, chi phí sẽ giảm".

Mỗi nhiệm vụ vũ trụ được thực hiện nhờ những nhiệm vụ trước đó - và không chỉ là những nhiệm vụ thành công. Việc tàu vũ trụ này vượt qua giới hạn của bầu trời và hạ cánh lên mặt trăng đã nhắc nhở những người ở trên trái đất về sức mạnh của tiến bộ từng bước.

Đó chính là điều loài người đã biết từ khi Neil Armstrong thực hiện bước đi nhỏ và một bước nhảy khổng lồ của riêng mình.

Có thể bạn quan tâm